* Tôi với đồng nghiệp ân ái trong khách sạn,khi chồng tôi nằm viện.

Cả ngàn vạn lần tôi không hề muốn trở thành người đàn bà phản bội chồng, thật tâm là như thế. Nhưng dù có bao biện bằng lí do gì thì việc tôi lên giường với người đàn ông khác cũng là sự thật. Tôi phải đối diện với chồng, với lương tâm mình ra sao đây?

Phải mất gần 10 năm tôi và và chồng mới xây dựng được cuộc sống ổn định và hạnh phúc như thế này. Vậy mà chỉ với chuyến đi công tác đã đẩy tôi vào bi kịch trở thành người đàn bà tồi tệ, phản bội chồng. Không thể nói hết cảm giác ân hận và tội lỗi trong lòng tôi lúc này.
Giá mà, tôi chịu nghe lời anh thì đã khác. Nhưng với bản tính hiếu thắng, không muốn thua kém ai nên tôi nhât quyết đòi đi. Cơ sự cũng vì thế mà thành…

Thực ra ai cũng có thể sẽ phải đi công tác, nhưng chuyến đi lần này của tôi không thực sự cần thiết. Nó đúng hơn là chuyến đi thực tế ở tỉnh khác cùng với phòng, tôi có thể đi, có thể không.

Chồng tôi hôm ấy cũng mệt trong người, anh ngỏ ý muốn tôi ở nhà để tiện chăm sóc con cái. Thế nhưng, vì nghĩ tới cô đồng nghiệp cũng đi, nếu chuyến này mình ở nhà, không khéo bị cô ta nói xấu với sếp nên tôi nhất quyết đi cho bằng được, mặc cho chồng khuyên can.

 Tôi nghĩ khi mình đi, có cơ hội gần gũi sếp, sẽ tác động được nhiều biết đâu có lợi cho con đường thăng tiến của mình.
Tôi vác vali đi cùng mọi người trong tình cảnh con cái không ai chăm, chồng thì ốm lên, ốm xuống. Anh chán không thèm nói tôi nữa. 

Tôi là đứa cứng đầu, luôn nghĩ đàn ông muốn ép mình ở nhà chỉ vì muốn vợ không được thành đạt, đó là suy nghĩ ích kỉ và không thể chấp nhận được. Vậy là tôi đi…

Tôi với đồng nghiệp ân ái trong khách sạn,khi chồng tôi nằm viện.
Chuyến đi lần này chỉ có tôi và cô đồng nghiệp là nữ, còn lại là 3 nam giới. Công việc xong sớm, hoàn thành nhanh một phần cũng nhờ nỗ lực và cách xử lí tình huống tốt của tôi. Hôm cuối cùng ở lại, cả nhóm rủ nhau đi ăn liên hoan mừng thắng lợi. Chính đêm hôm đó đã biến tôi thành người đàn bà tội lỗi.

Sẵn bản tính hiếu thắng, lại được mọi người khen ngợi, chúc tụng nên tôi uống nhiều, đến mức mất kiểm soát. Hậu quả là hôm đó tôi say mèm, không còn nhớ gì nữa cả. Tôi chỉ biết, sáng hôm sau, tôi tỉnh giấc thì thấy mình trong phòng khách sạn của anh đồng nghiệp. Tất nhiên, không thể nào có chuyện mọi thứ diễn ra bình thường được. Tôi biết mình đã phạm lỗi lớn với chồng.

Tôi vội vã rời khỏi căn phòng đó để trở về phòng mình. Vừa về tới nơi, cô đồng nghiệp nhìn tôi khinh khỉnh và nói người nhà tôi điện thoại, báo chồng tôi nhập viện đêm qua vì sốt cao, bảo tôi sớm nay thu xếp về sớm. Cô ấy còn nói: “Vì thấy chị ngủ bên phòng anh C nên em chẳng dám qua gọi, sợ làm phiền hai người”.

Không thể nào nói hết nỗi nhục nhã, xấu hổ của tôi. Tôi cũng chẳng biết phải làm gì nữa, vừa khóc vừa thu dọn đồ đạc, trở về nhà bên chồng. Tôi thậm chí còn không nói năn nỉ cô ta lấy một câu mong cô ta đừng tiết lộ sự việc.

Về bệnh viên chăm chồng 2 ngày, tôi cứ như người mất hồn. Tôi không thể nào bình tâm được trước những gì đã xảy ra. Tôi đấu tranh dữ dội: Tôi thú tội với chồng hay cứ im lặng như thế? Nếu tôi không nói sợ rằng anh cũng sẽ phát hiện ra, mà nếu nói tôi lại không đủ can đảm. Tôi nên làm gì đây? Hay tôi dùng tiền để bịt miệng cô đồng nghiệp hi vọng mọi chuyện có thể là bí mật?

Theo Mai Anh (Khám phá)

* Tâm sự đẫm nước mắt của người vợ không thể quan hệ với chồng

Tôi muốn chia sẻ với các bạn những tâm sự từ những ám ảnh đau thương nhất của cuộc đời tôi.
Đêm qua, tôi đã khóc rất nhiều, khóc cho đến khi ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Trước đó, tôi lặng im nhìn chồng mặc lại quần áo và giận dữ bước ra khỏi phòng ngủ. Một lần nữa, anh ấy lại bỏ đi vì tôi đã từ chối quan hệ với anh.

Tôi rất yêu chồng mình, tôi thề là như vậy và tôi luôn hi vọng có thể dành những điều tốt đẹp nhất cho anh ấy. Chỉ tiếc là một đêm ái ân vui vẻ, thì không. Nghe thật mâu thuẫn phải không? Nhưng sự thực là dù đã cố gắng bao nhiêu, mỗi khi chồng động chạm đến người mình, tôi đều phản xạ đẩy anh ra và gào khóc. Đã nhiều tháng kể từ khi kết hôn, chúng tôi không thể "quan hệ" với nhau cho trọn vẹn. 

Kết thúc chỉ là anh mặc lại đồ rồi bỏ đi, còn tôi sẽ ngồi một góc giường lặng lẽ khóc một mình. Cách cửa phòng ngủ đóng lại cũng là lúc giọt nước mắt rơi ướt đẫm gối. Nhiều khi tôi nghĩ rằng mình bị điên.

Một đêm thân mật tưởng như hoàn hảo lại bị phá hủy, chỉ bởi vì cơ thể tôi từ chối cho đi.
Tôi ghét việc quan hệ xác thịt. Tôi ghét nó.
Quá khứ của tôi, một cô gái ngây thơ với bao hi vọng và mơ ước. Như bao cô nàng khác, tôi cũng từng ảo mộng về một mối tình đẹp như mơ, một gia đình hạnh phúc. Nhưng tất cả bị chôn vùi vào một đêm mưa gió, khi bố mẹ vắng nhà và lão hàng xóm đê tiện tìm đến tôi. Tôi đã bị cưỡng hiếp. 
Tất cả những gì tôi còn nhớ là tôi của khi đó, run rẩy và đau đớn cuộn tròn trên sàn nhà tắm như một chú mèo hen, để rồi gào thét trong điên dại khi được cha mẹ tôi tìm thấy.

Những ngày tháng sau đó, tôi bị trầm cảm do ám ảnh tâm lý quá nặng nề. Giọt nước mắt của mẹ, cái thở dài của bố, những đợt trị liệu tâm lý tốn kém hàng tháng trời không khiến tôi quên đi những giây phút địa ngục đó. Tôi sợ người khác giới, trừ bố mình, không một người đàn ông nào có thể đến gần tôi suốt mấy năm. Chỉ cần ai thoáng động chạm vào cơ thể, tôi sẽ gào khóc và co rúm lại cả mấy ngày trời.

Phải mất vài năm, sau rất nhiều nỗ lực của gia đình và các bác sĩ tâm lý, tôi mới phần nào ổn định trở lại. Quay lại cuộc sống thường ngày, tôi bắt đầu làm quen với công việc mới, nơi ở mới, nhưng tuyệt nhiên không chịu mở lòng ra với bất kì người đàn ông nào. Quá khứ kinh hoàng đã khiến tôi quy chụp tất cả đàn ông trên thế giới này đều xấu xa như nhau, nhìn đâu tôi cũng chỉ lo sợ rằng họ sẽ tấn công và lạm dụng tôi như cái đêm năm ấy. Cho đến khi tôi gặp chồng mình.

Tâm sự đẫm nước mắt của người vợ không thể quan hệ với chồng
Anh ấy là một người đàn ông tốt. Sau khi biết quá khứ của tôi, ông xã vẫn tìm mọi cách tiếp cận tôi từ từ và chân thành. Anh nói muốn bù đắp cho tôi những tháng ngày kinh khủng đó. Suốt hai năm từ chối quyết liệt, cuối cùng tôi cũng ngả lòng và đồng ý về làm vợ anh. Chúng tôi yêu thương nhau, hòa hợp từ hành động cho tới suy nghĩ. 
Chỉ riêng "chuyện ấy" thì không. Lần bị xâm hại đó không chỉ lấy đi của tôi trinh tiết, nó còn mang đi cả niềm hứng thú với chuyện gối chăn của tôi sau này. Tôi không thể quan hệ tình dục bình thường như bao người khác. Mỗi lần nghĩ về nó, tôi thấy ghê tởm và đau đớn tột cùng.

Chúng tôi cũng đã cố gắng thử rất nhiều lần, gặp cả bác sĩ tâm lý. Mỗi khi anh ấy cởi bỏ quần áo trên cơ thể mình, tôi lại không ngừng run rẩy. Kể cả khi có đến được bước sau, tôi vẫn cảm thấy rất đau đớn và lại đẩy anh ra. Tôi sợ việc đó. Thậm chí lần gần đây nhất, tôi còn vô tình đạp chồng tôi rất mạnh. Đó là lý do khiến anh giận dữ. Anh ấy là một người bao dung, nhưng tôi sợ nếu mọi chuyện cứ tiếp diễn, sẽ có ngày chồng không đủ kiên nhẫn với mình được nữa.

Tôi luôn ao ước được tận hưởng một đời sống tình dục bình thường, nhưng nỗi đau trong quá khứ cứ dai dẳng mãi không thôi. Biết đến bao giờ, điều tôi mong ước mới xảy ra?.

Đăng nhận xét Blogger Disqus

  1. Unquestionably imagine that which you stated. Your favourite justification seemed
    to be on the web the easiest thing to keep in mind of.
    I say to you, I certainly get annoyed at the same time as
    folks think about issues that they just don't recognise about.
    You controlled to hit the nail upon the highest and outlined out the whole thing without having
    side-effects , folks could take a signal. Will likely be back to get more.
    Thank you

    Trả lờiXóa

 
Top