Anh quay đi, mà không một lần nhìn lại, nhìn em vật vã với nỗi đau mất anh, mất đi người con trai mà em yêu thương hơn cả bản thân mình. Có bao giờ anh tự hỏi, tình cảm với em lúc đầu chỉ là thoáng qua, chứ không là tồn tại mãi mãi.
Mưa! Em lẳng lặng bước ra phía sau nhà. Ngước đôi mắt long lanh đang chan chứa một nỗi niềm đau đón, nhìn lên phía bầu trời cao. Nhắm lại, có thứ gì đó đang trào ra từ khóe mắt em…Bước vội ra ngoài, em hòa mình vào mưa. Vì chỉ như thế, mới không một ai nhìn thấy giọt nước mắt em rơi, không một ai thấy rằng em đang yếu đuối.
Em, là một cô gái đáng thương, không mai mắn như bao người khác. Từ bé, gia đình đã đổ vỡ. Và…anh cũng thế. Nhưng cuộc sống anh, có lẽ mai mắn hơn so với em.
Rồi khi lớn lên, em nghĩ rằng tình yêu, nó sẽ bù đắp lại cho em phần mất mát và thiếu thốn tình cảm của gia đình. Em mở lòng mình ra, yêu và đến vội với một người con trai. Nhưng mai mắn thay, dù vội vã nhưng em vẫn rất hạnh phúc. Tình yêu lẫn tình bạn, nó dần làm em hài lòng với cuộc sống hiện tại của mình.


Về Đi Anh ,Nắm Lấy Tay Em...

Nhưng cái hạnh phúc đó, lâu ngày nó dần nhạt đi. Không phải vì người kia hết yêu thương em, mà vì em bắt đầu cảm nhận được sự bỏ bê. Đơn giản chỉ vì “Cam có ngọt cũng phải bỏ đường”…Và rồi anh đến, anh quan tâm, chăm sóc, lo lắng và yêu thương em. Anh đắp vào cho em khoảng trống của sự bỏ bê. Là người con gái, ai cũng rất dễ nhũi lòng trước những yêu thương rất gần, rất gần ở ngay trước mắt. Và em cũng không ngoại lệ. Em không một chút do dự, đắng đo. Em buông lơi nhanh cái hạnh phúc mà em đang có, bỏ mặt người yêu thương em để đến bên anh. Anh không biết được rằng, vì để được ở bên anh. Em phải chịu biết bao lời chua chát, chửi vả của người khác, mất đi tình cảm bạn bè. Nhưng vì yêu thương anh, em chấp nhận tât cả.
Bên nhau thì hạnh phúc, nhưng đôi khi anh hay cáu gắt, quát nạt em, vì yêu thương em nên anh cũng dần thay đổi. Anh trở nên nhẹ nhàng hơn với em. Còn tính em trẻ con, cứ hay hờn giận, em không biết rằng điều đó dần làm cho anh mệt mỏi. Nhưng em đã học theo anh, học cách thay đổi bản thân vì người mình yêu. Nhưng đến khi em học được, thay đổi vì anh, thì anh lại buông tay và nói rằng mệt mỏi đến một chút tình cảm với em cũng không còn, ai cũng từng có lỗi lầm, thế sao anh lại không tha thứ, bỏ qua cho em như em đã từng… Anh quay đi, mà không một lần nhìn lại, nhìn em vật vã với nỗi đau mất anh, mất đi người con trai mà em yêu thương hơn cả bản thân mình. Có bao giờ anh tự hỏi, tình cảm với em lúc đầu chỉ là thoáng qua, chứ không là tồn tại mãi mãi. Nếu là yêu thương thật sự, thì chỉ vì mệt mỏi. Mà buông tay nhau như vậy sao anh.
Về Đi Anh ,Nắm Lấy Tay Em...

Tìm được nhau, đến bên nhau khó thế nào, thì thử hỏi điều gì làm em đau lòng hơn mất anh. Anh nói rằng quên anh đi. ” Quên” đâu phải muốn quên là có thể quên được. Làm sao em có thể xóa đi tất cả với ngần ấy kỉ niệm với anh. Mọi thứ, những nơi, những con đường xung quanh em, tất cả điều là hình bóng của anh. Làm sao em có thể sống vật vã với cái nỗi nhớ anh nó cứ day dẵn trong em. Rồi em biết phải làm sao nếu em trong thấy anh tay trong tay với một người con gái khác…Đau biết mấy hã anh, khi tất cả mọi chuyện em làm, để rồi cuối cùng đổi lấy từ anh câu nó lạnh nhạt, vô hồn ” Đây là kết quả em phải nhận, quả báo”. Yêu một người, yêu quên cả bản thân mình là sai sao anh…
Đã đến lúc rồi anh à, bỏ qua hết cho nhau vì đó chỉ là một thử thách cho tình cảm to lớn của đôi mình. Quay về và nắm lại bàn tay em, vì sẽ không một ai có thể làm được như em là yêu thương anh hơn cả bản thân mình. Về đi, em yêu anh!

Nguồn : internet xem thêm tại đây. [ Click Here ]

Đăng nhận xét Blogger Disqus

 
Top