* Cái kết đắng sau màn đánh ghen đầy ngẫu hứng.
Tôi và chị làm cùng cơ quan. Chị nóng tính nhưng thật thà, tốt bụng. Tôi đã được chị giúp đỡ rất nhiều nên khi chị nhờ gì tôi cũng không từ chối.
11 giờ 30 phút trưa, tôi chuẩn bị rời bàn làm việc đứng dậy đi về thì bỗng điện thoại reo, tôi chưa kịp nói alô thì đã nghe giọng chị oang oang qua điện thoại:
- Em gọi về nhà đi, bảo không ăn cơm nhà, đi với chị có tí việc.
Nghĩ là bà chị có việc gì khẩn lắm, tôi vội vàng xách túi, hấp tấp đi xuống cổng cơ quan. Vừa nhìn thấy tôi, chị kéo tôi xềnh xệch:
- Đi, em đi với chị có tí việc, đi một xe thôi, chị chở mày.
- Có việc gì mà chị gọi em khẩn vậy?
- Chị đang nghi lão chồng chị cặp bồ. Chị với mày đến bắt quả tang cho lão ấy một trận.
- Thế là đi đánh ghen à? Em sợ lắm.
- Chị không cần mày đánh ghen, đi cùng chị để nhỡ có làm sao mày còn chở chị về.
Tôi bắt đầu phân tích, năn nỉ chị suy nghĩ lại. Chị có bằng chứng gì mà nói anh ấy cặp bồ? Mà giả sử anh ấy cặp bồ thật thì chị nên bình tĩnh tìm biện pháp khác để giải quyết. Đi đánh ghen thế này nguy hiểm vô cùng. Nhưng cái máu điên đang ngùn ngụt bốc lên, tôi nói gì cũng không ngăn được. Tôi đành lếch thếch đi theo bà chị.
Các cụ nói: “Nắng tháng 8 rám vỏ bưởi”, cấm có sai, sao mà nắng thế, rát hết mặt, hoa cả mắt. Tôi vừa mệt, vừa lo lắng. Chẳng hiểu chị ấy định làm gì? Vừa đi, tôi vừa nói chuyện:
- Hai chị em mình đi bắt anh ấy bồ bịch ở đâu ạ?
- Chị cài định vị trên điện thoại của chồng, thấy lão hiện đang ở cách đây 10km.
- Lỡ anh ấy đi đâu có việc thì sao?
- Thế chị hỏi mày, nó không đi cặp bồ, sao chị gọi điện hỏi nó có về ăn trưa không thì nó bảo đi có việc, giờ gọi lại nó không thèm nghe máy? Mà chị nghi lâu rồi. Dạo này lão hờ hững với vợ lắm, lại hay chải chuốt.
- Chị ơi, chắc anh ấy bận việc nên không có nhiều thời gian quan tâm đến vợ. Mà ở cơ quan buổi trưa, anh chị em đưa nhau đi chơi, đi tụ tập là lẽ thường tình.
- Mày im đi, mày chẳng biết gì, tao nhờ mày đi cùng chỉ là để giúp tao nếu tí nữa có vấn đề gì còn chở tao về, cứ ngồi im đấy.
Bị mắng nên tôi đành im miệng, vì biết máu điên bà ấy đang nổi lên, có nói gì lúc này cũng là vô ích.
Vừa đi vừa xem định vị trên bản đồ, cuối cùng tôi và bà chị cũng đến được nơi chồng chị “cặp bồ”. Đó là một quán ăn khá nổi tiếng. Đang giờ ăn trưa, người ra vào nườm nượp. Chị gửi xe rồi vừa lôi tôi đi vừa lẩm bẩm:
- Mày đi gì mà chậm thế, bước nhanh cái chân lên, nhanh cái mắt lên tìm lão ấy …
- Chị có nhầm không đấy? Chỉ là đi ăn chắc gì đã cặp kè?
- Mày chẳng biết gì, bọn nó đưa nhau đi ăn rồi mới đi hú hí.
Đang đi, bỗng chị đứng lại, mắt long lên, răng nghiến vào nhau ken két:
- Mày chết với bà, nay bà bắt sống.
- Chị nhìn thấy rồi à?
- Kia kìa, 2 đứa đang ngồi kia kìa. Hỏi sao sáng nay mặc đẹp thế, hóa ra là để đi bồ bịch.
Chị vừa nói vừa chỉ tay về bàn ăn có đôi trai gái đang ngồi. Tôi chưa cả kịp định hình sự việc thì chị đã tháo giày cầm lên tay phăm phăm đi về phía “tình địch”. Phải nói thật, chồng chị thì chị phát hiện ra chứ tôi gặp lão ấy có đôi lần, mặt còn chưa rõ.
- Chết cha chúng mày đi, lừa bà đi có việc rồi hẹn nhau hú hí à?
Tôi ngơ ngác, sợ hãi đứng né sang một phía còn chị cầm giày đập túi bụi vào người chồng. Bao nhiêu con mắt nhìn theo với sự hiếu kì, nhòm ngó, chị vừa kéo lão chồng, vừa chửi:
- Mày chết với bà nhé, nay thì bà bắt được mày trốn vợ đi cặp kè, mày còn cãi không?
- Cô điên rồi à? Tôi đi gặp đối tác.
- Mày còn già mồm à? Nay bà bắt được quả tang mà mày còn cãi.
Tôi luống cuống ra ngăn chị lại nhưng không được. Chị vẫn vừa đánh chồng vừa chửi rất to. Phải 2 người bảo vệ của quán ra tay mới giữ được chị lại. Đúng lúc ấy thì một người phụ nữ tầm ngoài 50 tuổi bước lại gần nói:
- Cháu làm gì thế? Hôm nay chồng cháu cùng cô đi ăn trưa, bàn chuyện công việc với đối tác. Cô gái ngồi cùng bàn chồng cháu là đại diện của công ty X cử sang. Cô có chút việc phải tới muộn nên mới nhờ chồng cháu đến trước để tiếp khách. Cháu ghen tuông vô cớ vậy là sao?
Đang cơn điên nhưng chị vẫn “đứng hình” khi giọng người phụ nữ ấy cất lên. Thì ra cô ấy là giám đốc chỗ công ty chồng chị công tác. Chị há hốc miệng, lí nhí xin lỗi sếp và đối tác của chồng rồi cùng tôi lủi thủi ra về.
Sau hôm ấy, chị đến cơ quan với đôi mắt thâm quầng. Chị kể, sau vụ chị đánh ghen nhầm, lão chồng chị điên lắm, về nhà viết đơn đòi ly hôn. Lão tức giận vì vừa bị chị làm cho mất mặt, vừa mất một hợp đồng béo bở cho công ty bởi chính chị đã phá vỡ buổi đàm phán vô cùng quan trọng.
Nhìn bộ dạng mệt mỏi, âu sầu của chị, tôi biết tình hình khá căng thẳng. Chị đã xin lỗi chồng nhưng anh vẫn chưa chịu làm lành. Gần 1 tháng qua, anh không về ăn cơm trưa cùng chị. Chị vừa khóc vừa nói với tôi: “Có lẽ, chị đã đánh mất hạnh phúc gia đình sau màn đánh ghen ngẫu hứng”.
Theo Phương Ngọc (ghi) (Dân Việt)
* Chia sẻ đáng suy ngẫm của nữ nhà văn: "Đàn bà đi đánh ghen là vì lòng dạ hẹp hòi..."
"Đàn bà đánh ghen làm mất đi rất nhiều thứ. Không đánh được người ta thì mình bị đau, mà đánh được rồi thì có khi lại vướng vào tù tội...
Tôi thương hại đàn bà, cả người đi đánh lẫn người bị đánh. Người bị lột truồng, xát ớt thì khỏi nói rồi, đau đớn, ê chề, đến con chó, con mèo người ta còn không nỡ lòng làm thế.
Còn người đi đánh, họ tự nhân nỗi khổ của mình lên gấp đôi. Lần thứ nhất là cơn sốc khủng khiếp lúc biết chồng ngoại tình, lần thứ hai là khi dằn vặt nhân tình của chồng, trong cơn cuồng nộ tự mình biến bản thân từ nạn nhân thành kẻ phạm tội.
(…) Đàn bà đánh ghen làm mất đi rất nhiều thứ. Không đánh được người ta thì mình bị đau, mà đánh được rồi thì có khi lại vướng vào vòng tù tội. Hả được cơn giận thì xác định là nhà tan cửa nát, người chồng kia dù ngoại tình chỉ là cơn say nắng thì lúc hết say rồi cũng chẳng còn đường mà về hoặc chẳng muốn về nữa.
Như vụ đánh ghen cắt tóc vừa rồi, đôi gian phu dâm phụ cùng nhau bỏ trốn, còn phía này từ già đến trẻ bị lôi lên phường. Hả cơn giận thì đủ thứ hệ lụy kéo theo, đúng là cái vòng luẩn quẩn.
... Nên tôi mới nói, đàn bà mình tối tăm, luẩn quẩn quá. Thủ phạm là thằng đàn ông, hai người đàn bà lại lao vào đánh nhau để tự mình làm đau mình. Còn gì ngốc nghếch hơn thế?
Đừng nói với tôi, vì yêu quá mãnh liệt nên mới đánh ghen. Họ đánh ghen là vì lòng dạ hẹp hòi, mất đi thứ tưởng chừng mình có quyền sở hữu nên mới điên cuồng tìm lại. Nếu yêu thật thì họ không giải quyết theo cách khốc liệt như thế, hoặc là bỏ qua hoặc là bỏ đi".
Theo Nhà văn Y Ban (Người lao động)
Tôi và chị làm cùng cơ quan. Chị nóng tính nhưng thật thà, tốt bụng. Tôi đã được chị giúp đỡ rất nhiều nên khi chị nhờ gì tôi cũng không từ chối.
11 giờ 30 phút trưa, tôi chuẩn bị rời bàn làm việc đứng dậy đi về thì bỗng điện thoại reo, tôi chưa kịp nói alô thì đã nghe giọng chị oang oang qua điện thoại:
- Em gọi về nhà đi, bảo không ăn cơm nhà, đi với chị có tí việc.
Nghĩ là bà chị có việc gì khẩn lắm, tôi vội vàng xách túi, hấp tấp đi xuống cổng cơ quan. Vừa nhìn thấy tôi, chị kéo tôi xềnh xệch:
- Đi, em đi với chị có tí việc, đi một xe thôi, chị chở mày.
- Có việc gì mà chị gọi em khẩn vậy?
- Chị đang nghi lão chồng chị cặp bồ. Chị với mày đến bắt quả tang cho lão ấy một trận.
- Thế là đi đánh ghen à? Em sợ lắm.
- Chị không cần mày đánh ghen, đi cùng chị để nhỡ có làm sao mày còn chở chị về.
Tôi bắt đầu phân tích, năn nỉ chị suy nghĩ lại. Chị có bằng chứng gì mà nói anh ấy cặp bồ? Mà giả sử anh ấy cặp bồ thật thì chị nên bình tĩnh tìm biện pháp khác để giải quyết. Đi đánh ghen thế này nguy hiểm vô cùng. Nhưng cái máu điên đang ngùn ngụt bốc lên, tôi nói gì cũng không ngăn được. Tôi đành lếch thếch đi theo bà chị.
Các cụ nói: “Nắng tháng 8 rám vỏ bưởi”, cấm có sai, sao mà nắng thế, rát hết mặt, hoa cả mắt. Tôi vừa mệt, vừa lo lắng. Chẳng hiểu chị ấy định làm gì? Vừa đi, tôi vừa nói chuyện:
- Hai chị em mình đi bắt anh ấy bồ bịch ở đâu ạ?
- Chị cài định vị trên điện thoại của chồng, thấy lão hiện đang ở cách đây 10km.
- Lỡ anh ấy đi đâu có việc thì sao?
- Thế chị hỏi mày, nó không đi cặp bồ, sao chị gọi điện hỏi nó có về ăn trưa không thì nó bảo đi có việc, giờ gọi lại nó không thèm nghe máy? Mà chị nghi lâu rồi. Dạo này lão hờ hững với vợ lắm, lại hay chải chuốt.
- Chị ơi, chắc anh ấy bận việc nên không có nhiều thời gian quan tâm đến vợ. Mà ở cơ quan buổi trưa, anh chị em đưa nhau đi chơi, đi tụ tập là lẽ thường tình.
- Mày im đi, mày chẳng biết gì, tao nhờ mày đi cùng chỉ là để giúp tao nếu tí nữa có vấn đề gì còn chở tao về, cứ ngồi im đấy.
Bị mắng nên tôi đành im miệng, vì biết máu điên bà ấy đang nổi lên, có nói gì lúc này cũng là vô ích.
Vừa đi vừa xem định vị trên bản đồ, cuối cùng tôi và bà chị cũng đến được nơi chồng chị “cặp bồ”. Đó là một quán ăn khá nổi tiếng. Đang giờ ăn trưa, người ra vào nườm nượp. Chị gửi xe rồi vừa lôi tôi đi vừa lẩm bẩm:
- Mày đi gì mà chậm thế, bước nhanh cái chân lên, nhanh cái mắt lên tìm lão ấy …
- Chị có nhầm không đấy? Chỉ là đi ăn chắc gì đã cặp kè?
- Mày chẳng biết gì, bọn nó đưa nhau đi ăn rồi mới đi hú hí.
Đang đi, bỗng chị đứng lại, mắt long lên, răng nghiến vào nhau ken két:
- Mày chết với bà, nay bà bắt sống.
- Chị nhìn thấy rồi à?
- Kia kìa, 2 đứa đang ngồi kia kìa. Hỏi sao sáng nay mặc đẹp thế, hóa ra là để đi bồ bịch.
Chị vừa nói vừa chỉ tay về bàn ăn có đôi trai gái đang ngồi. Tôi chưa cả kịp định hình sự việc thì chị đã tháo giày cầm lên tay phăm phăm đi về phía “tình địch”. Phải nói thật, chồng chị thì chị phát hiện ra chứ tôi gặp lão ấy có đôi lần, mặt còn chưa rõ.
- Chết cha chúng mày đi, lừa bà đi có việc rồi hẹn nhau hú hí à?
Tôi ngơ ngác, sợ hãi đứng né sang một phía còn chị cầm giày đập túi bụi vào người chồng. Bao nhiêu con mắt nhìn theo với sự hiếu kì, nhòm ngó, chị vừa kéo lão chồng, vừa chửi:
- Mày chết với bà nhé, nay thì bà bắt được mày trốn vợ đi cặp kè, mày còn cãi không?
- Cô điên rồi à? Tôi đi gặp đối tác.
Tôi luống cuống ra ngăn chị lại nhưng không được. Chị vẫn vừa đánh chồng vừa chửi rất to. Phải 2 người bảo vệ của quán ra tay mới giữ được chị lại. Đúng lúc ấy thì một người phụ nữ tầm ngoài 50 tuổi bước lại gần nói:
- Cháu làm gì thế? Hôm nay chồng cháu cùng cô đi ăn trưa, bàn chuyện công việc với đối tác. Cô gái ngồi cùng bàn chồng cháu là đại diện của công ty X cử sang. Cô có chút việc phải tới muộn nên mới nhờ chồng cháu đến trước để tiếp khách. Cháu ghen tuông vô cớ vậy là sao?
Đang cơn điên nhưng chị vẫn “đứng hình” khi giọng người phụ nữ ấy cất lên. Thì ra cô ấy là giám đốc chỗ công ty chồng chị công tác. Chị há hốc miệng, lí nhí xin lỗi sếp và đối tác của chồng rồi cùng tôi lủi thủi ra về.
Sau hôm ấy, chị đến cơ quan với đôi mắt thâm quầng. Chị kể, sau vụ chị đánh ghen nhầm, lão chồng chị điên lắm, về nhà viết đơn đòi ly hôn. Lão tức giận vì vừa bị chị làm cho mất mặt, vừa mất một hợp đồng béo bở cho công ty bởi chính chị đã phá vỡ buổi đàm phán vô cùng quan trọng.
Nhìn bộ dạng mệt mỏi, âu sầu của chị, tôi biết tình hình khá căng thẳng. Chị đã xin lỗi chồng nhưng anh vẫn chưa chịu làm lành. Gần 1 tháng qua, anh không về ăn cơm trưa cùng chị. Chị vừa khóc vừa nói với tôi: “Có lẽ, chị đã đánh mất hạnh phúc gia đình sau màn đánh ghen ngẫu hứng”.
Theo Phương Ngọc (ghi) (Dân Việt)
* Chia sẻ đáng suy ngẫm của nữ nhà văn: "Đàn bà đi đánh ghen là vì lòng dạ hẹp hòi..."
"Đàn bà đánh ghen làm mất đi rất nhiều thứ. Không đánh được người ta thì mình bị đau, mà đánh được rồi thì có khi lại vướng vào tù tội...
Tôi thương hại đàn bà, cả người đi đánh lẫn người bị đánh. Người bị lột truồng, xát ớt thì khỏi nói rồi, đau đớn, ê chề, đến con chó, con mèo người ta còn không nỡ lòng làm thế.
Còn người đi đánh, họ tự nhân nỗi khổ của mình lên gấp đôi. Lần thứ nhất là cơn sốc khủng khiếp lúc biết chồng ngoại tình, lần thứ hai là khi dằn vặt nhân tình của chồng, trong cơn cuồng nộ tự mình biến bản thân từ nạn nhân thành kẻ phạm tội.
(…) Đàn bà đánh ghen làm mất đi rất nhiều thứ. Không đánh được người ta thì mình bị đau, mà đánh được rồi thì có khi lại vướng vào vòng tù tội. Hả được cơn giận thì xác định là nhà tan cửa nát, người chồng kia dù ngoại tình chỉ là cơn say nắng thì lúc hết say rồi cũng chẳng còn đường mà về hoặc chẳng muốn về nữa.
Như vụ đánh ghen cắt tóc vừa rồi, đôi gian phu dâm phụ cùng nhau bỏ trốn, còn phía này từ già đến trẻ bị lôi lên phường. Hả cơn giận thì đủ thứ hệ lụy kéo theo, đúng là cái vòng luẩn quẩn.
... Nên tôi mới nói, đàn bà mình tối tăm, luẩn quẩn quá. Thủ phạm là thằng đàn ông, hai người đàn bà lại lao vào đánh nhau để tự mình làm đau mình. Còn gì ngốc nghếch hơn thế?
Đừng nói với tôi, vì yêu quá mãnh liệt nên mới đánh ghen. Họ đánh ghen là vì lòng dạ hẹp hòi, mất đi thứ tưởng chừng mình có quyền sở hữu nên mới điên cuồng tìm lại. Nếu yêu thật thì họ không giải quyết theo cách khốc liệt như thế, hoặc là bỏ qua hoặc là bỏ đi".
Theo Nhà văn Y Ban (Người lao động)
Đăng nhận xét Blogger Facebook Disqus