Mỗi lần giận vợ, chỉ cần cô ấy nấu cho một món, bưng ra thơm phức rồi mời chồng vào ăn là tôi lại quên hết mọi thứ tức tối trước đó. Rồi lại ăn ngấu nghiến như một đứa trẻ. Cảm giác thèm ăn dâng lên trong lòng, tự bao giờ không hay. Chẳng hiểu nổi, tại sao tôi lại có cảm giác thích ăn cơm nhà như thế từ ngày lấy vợ.
Và tôi đã phát hiện ra, vợ tôi nấu ăn còn tuyệt hơn tất cả những đầu bếp chuyên nghiệp trong các nhà hàng, nơi tôi từng đặt chân đến. Có phải là vợ nấu quá ngon hay món ăn của vợ ấm tình vợ chồng, tôi nghĩ là cả hai. Ăn món vợ nấu, người mình yêu thương nấu, còn gì bằng.
Mỗi lần bạn bè tới nhà, tôi đều bảo vợ chuẩn bị đôi mâm cơm thật thịnh soạn, toàn là món lạ để anh em được phen tán thưởng. Không ngoài sự mong đợi của tôi. Vợ đã khiến tôi cảm thấy tự hào vì mình lấy được cô vợ thật đảm đang, tài giỏi.
Tôi cười nói với các ông ấy ‘vợ tôi đấy, xấu tí nhưng mà nấu ăn ngon. Các ông còn có ý định lấy vợ chân dài, thích ăn diện, mua sắm, giỏi phấn son và thích ăn cơm nhà hàng không?’. Cả lũ cười phá lên, phấn khích…
Ngày trước, mới lấy vợ về, tôi thấy vợ cũng bình thường về nhan sắc, tôi không bàn tán. Vì yêu mà, yêu thì đâu biết xấu đẹp gì cho cam. Nhưng, người ta nói nhiều, nói tôi đẹp trai mà lấy vợ xấu nên tôi có chút phân vân. Nhiều khi ngắm mình trong gương, thấy mình đẹp thật. Lại ngắm kĩ vợ, thấy vợ cũng không có nhan sắc so với người ta thật. Nhưng lại tặc lưỡi, cứ son phấn vào thì đẹp hết. Lúc nào cần diện kiến, cần đẹp, có ngay.
Tôi nói không sai, đúng là đàn bà không có nhan sắc, son phấn vào tí thì cũng thay đổi khác luôn. Nhưng, vợ tôi không được như người ta. Dù có trang điểm thì vợ xấu vẫn là xấu. Đàn ông khác vẫn chê vợ, vẫn bảo tôi kém chọn.
Nhưng những ngày sống cùng vợ, tôi đã nghiệm ra, người đàn bà đảm đang, tháo vát, chịu khó, nữ công gia chánh ăn đứt người đàn bà đẹp. Đẹp sẽ bị cái đẹp làm cho mụ mị. Đẹp thì luôn muốn giữ hình tượng đẹp nên chỉ suốt ngày tính chuyện ăn chơi, mua sắm mà quên mất nhiệm vụ làm vợ.
Người làm chồng, sướng gì bằng sướng mỗi ngày về nhà được thấy mâm cơm canh ngon nghẻ, sẵn sàng bày biện ra mời chồng. Sướng gì bằng sướng, chỉ cần thích món gì là gọi cho vợ, rồi bảo vợ làm theo yêu cầu. Về nhà là có sẵn luôn. Ngon lắm là ngon luôn.
Và tôi đã phát hiện ra, vợ tôi nấu ăn còn tuyệt hơn tất cả những đầu bếp chuyên nghiệp trong các nhà hàng, nơi tôi từng đặt chân đến. Có phải là vợ nấu quá ngon hay món ăn của vợ ấm tình vợ chồng, tôi nghĩ là cả hai. Ăn món vợ nấu, người mình yêu thương nấu, còn gì bằng.
Mỗi lần bạn bè tới nhà, tôi đều bảo vợ chuẩn bị đôi mâm cơm thật thịnh soạn, toàn là món lạ để anh em được phen tán thưởng. Không ngoài sự mong đợi của tôi. Vợ đã khiến tôi cảm thấy tự hào vì mình lấy được cô vợ thật đảm đang, tài giỏi.
Tôi cười nói với các ông ấy ‘vợ tôi đấy, xấu tí nhưng mà nấu ăn ngon. Các ông còn có ý định lấy vợ chân dài, thích ăn diện, mua sắm, giỏi phấn son và thích ăn cơm nhà hàng không?’. Cả lũ cười phá lên, phấn khích…
Ngày trước, mới lấy vợ về, tôi thấy vợ cũng bình thường về nhan sắc, tôi không bàn tán. Vì yêu mà, yêu thì đâu biết xấu đẹp gì cho cam. Nhưng, người ta nói nhiều, nói tôi đẹp trai mà lấy vợ xấu nên tôi có chút phân vân. Nhiều khi ngắm mình trong gương, thấy mình đẹp thật. Lại ngắm kĩ vợ, thấy vợ cũng không có nhan sắc so với người ta thật. Nhưng lại tặc lưỡi, cứ son phấn vào thì đẹp hết. Lúc nào cần diện kiến, cần đẹp, có ngay.
Tôi nói không sai, đúng là đàn bà không có nhan sắc, son phấn vào tí thì cũng thay đổi khác luôn. Nhưng, vợ tôi không được như người ta. Dù có trang điểm thì vợ xấu vẫn là xấu. Đàn ông khác vẫn chê vợ, vẫn bảo tôi kém chọn.
Nhưng những ngày sống cùng vợ, tôi đã nghiệm ra, người đàn bà đảm đang, tháo vát, chịu khó, nữ công gia chánh ăn đứt người đàn bà đẹp. Đẹp sẽ bị cái đẹp làm cho mụ mị. Đẹp thì luôn muốn giữ hình tượng đẹp nên chỉ suốt ngày tính chuyện ăn chơi, mua sắm mà quên mất nhiệm vụ làm vợ.
Người làm chồng, sướng gì bằng sướng mỗi ngày về nhà được thấy mâm cơm canh ngon nghẻ, sẵn sàng bày biện ra mời chồng. Sướng gì bằng sướng, chỉ cần thích món gì là gọi cho vợ, rồi bảo vợ làm theo yêu cầu. Về nhà là có sẵn luôn. Ngon lắm là ngon luôn.
Có chán không khi mỗi lần hỏi vợ nay ăn gì, vợ lại bảo ra nhà hàng. Tốn tiền là một chuyện, mất an toàn là chuyện thứ hai, không ngon là chuyện thứ ba. Ngày nào cũng ăn mấy món ăn sẵn, có chán không cơ chứ?
Vợ đảm, người ngoài khen ngợi, chồng được phận nhờ. Vợ đẹp về làm màu làm mè. Rồi biết bao nhiêu cô gái đẹp ngoài kia họ lại lao vào cái thế giới ngoại tình, cặp kè. Họ chắc gì cần giữ chồng mà chồng phải giữ. Mà giữ đàn bà thì mệt lắm. Làm sao cho thỏa nỗi lòng?
Thôi thì cứ lấy vợ xấu, bị người ta chê lại an toàn. Lấy vợ xấu nhưng giỏi nấu ăn, được ăn những món ngon, được thỏa thích đam mê ẩm thực, sướng gì hơn sướng thế? Gia đình là điều quan trọng, mà trong gia đình có người đàn bà chung thủy, lúc nào cũng quan tâm, lo lắng cho mình bữa ăn giấc ngủ thì còn gì sướng hơn thế hả đàn ông?
* Cánh đàn ông chỉ chung thủy với Những Người vợ biết nấu ăn ngon.
Người ta nói, tình yêu của đàn ông thường phải đi qua chiếc dạ dày trước tiên,
Bất kì một gã đàn ông nào cũng thích được ăn những món ăn ngon, nhưng phải là món ngon do chính cô gái của mình nấu.
Câu chuyện kể rằng, có một chàng trai rất yêu bạn gái của anh ta. Ban đầu, cô gái luôn nói mình là người vụng về, chỉ biết mấy món cơ bản, không biết nấu nướng cầu kì. Chàng trai cười và xua tay, coi đó là chuyện không có hề hấn gì, cũng chẳng quá quan trong. Bởi thứ chàng trai cần là cô gái, là người mình yêu chứ không phải là cái chuyện nấu ăn giỏi hay kém. Thật ra, chàng trai ấy đã được khen là cao thượng, chân thành và tốt bụng.
Không sai, khi yêu nhau người ta luôn không thể trả lời được tại sao mình yêu. Tâm hồn hòa hợp thế là yêu. Còn những chuyện khác chỉ là cái chuyện bên ngoài, là điều kiện đủ mà thôi. Nhưng thời gian trôi qua, tình yêu của họ trở thành tình yêu lớn. Cô gái trở thành vợ của chàng trai. Rồi họ có con với nhau. Tất nhiên, bao năm qua người con gái ấy vẫn vậy, chỉ biết có vài món cơ bản.
Một ngày cô ngạc nhiên trước câu nói của người chồng: “Em à, em đã chán ngấy cơm rang, thịt kho, cà muối”. Người vợ thản nhiên đáp: “Chẳng phải anh luôn nói, món gì em nấu cũng ngon sao? Chẳng phải ngày trước, khi yêu nhau, anh nói thích ăn cà do em muối, thích ăn thịt do em kho, sao bây giờ anh lại thế? Anh đã thay đổi, anh không còn yêu em nữa phải không?”. Cái câu nói ‘anh không còn yêu em nữa phải không’ anh đã nghe cả chục lần. Anh cũng không biết phải trả lời như thế nào.
Thật ra anh suy nghĩ rất đơn giản. Ngày trước khi yêu nhau, tình yêu là thứ trên hết. Anh chỉ cần có nàng và những món nàng nấu là sơn hào hải vị. Ngay cả chuyện nàng giận dỗi vô cớ, anh cũng cho đó là điều đáng yêu. Nhưng bây giờ, anh và nàng đã là một gia đình, anh cần có một mái ấm, một người vợ đảm đang, tháo vát. Và vợ của anh cũng phải là người biết lo lắng cho bữa ăn giấc ngủ của anh. Con người ai cũng thế thôi, không ai có thể cứ ăn mãi một món, kể cả người dễ tính nhất quả đất này, họ cũng không thể ngày ngày ăn đi ăn lại một món giống nhau.
Anh cũng chán ngấy cái chuyện của nàng rằng: “Thích đổi món thì mình ra ngoài hàng, ở đó có thừa. Em chỉ làm được thế này thôi”.
Không phải anh đòi hỏi, nhưng cái anh cần là sự học hỏi của nàng. Nàng có thể học nấu ăn. Tất nhiên, anh không yêu cầu nàng phải giỏi như một đầu bếp thực thụ, cũng không đòi hỏi quá cao vào kĩ thuật tay nghề của nàng. Chỉ là anh muốn nàng thay đổi khẩu vị, thay những món anh đã ăn từ suốt thời gian yêu nàng. Và hơn nữa, cái anh cần là một bữa cơm do vợ nấu, còn nhà hàng là cơm của người ta.
Đó là chuyện chỉ dừng lại ở mức anh chồng chán ăn. Còn cả chuyện người vợ không thể lo ăn uống cho chồng, suốt ngày bắt chồng phải đi ăn cơm hộp, cơm hàng, rồi mua thức ăn sẵn cũng là một bi kịch. Đó là rào cản, là lý do khiến cuộc sống vợ chồng không hạnh phúc. Bữa cơm sum vầy cả nhà, món ăn do chính tay vợ nấu với câu hỏi ‘anh thích ăn gì’ lại là nguồn động viên lớn đối với người chồng. Người vợ cũng vui vì được chiều theo sở thích của chồng. Trong bữa cơm ấy cả hai cùng cảm nhận được biết bao nhiêu tình cảm mặn nồng.
Vợ chồng không chỉ là chuyện sống cùng nhau, chuyện chăn gối còn là chuyện chia sẻ, chuyện cảm thông và thấu hiểu. Nấu ăn cũng là một trong những cách thấu hiểu chồng nhất, là cách níu chân người chồng. Chồng sẽ bớt ăn cơm ngoài vì nhớ món ăn ngon của vợ. Tất nhiên, không phải người phụ nữ nào sinh ra cũng biết nấu ăn, những nếu không biết thì nên học, dù là không giỏi nấu dần cũng sẽ thành quen. Chị em phụ nữ nên học hỏi chuyện nữ công gia chánh vì các ông chồng rất cần một người vợ đảm đang, chịu thương chịu khó và giỏi bếp núc là trên hết.
Các chàng trai cũng nên yêu một cô gái biết nấu ăn, vì đó là người phụ nữ lý tưởng để đảm bảo cuộc sống của các chàng hạnh phúc, yên ấm, chẳng lo cơm đường, cơm chợ.
Đăng nhận xét Blogger Facebook Disqus