Chị trở về nhà trong trạng thái mệt mỏi. Lâu nay chị vẫn mơ ước, về nhà được nằm nghỉ, được tha hồ thảnh thơi ngồi đợi mâm cơm, được xem tivi và tắm giặt sạch sẽ, chỉ việc ngồi vào bàn mà ăn, giống như chồng chị. Nhưng, số phận người phụ nữ là vậy, lấy chồng, theo chồng và rồi phục vụ chồng. Mấy năm chị vẫn làm một người vợ đảm, chưa bao giờ cho chồng ăn cơm hàng. Cuộc sống như vậy thật sự có niềm vui nhưng đôi khi chị cũng mệt mỏi vô cùng.
Chị không cho rằng việc chăm sóc chồng là việc gì đó tệ hại, nhưng chị chỉ mong một lần chồng cũng nhìn ra công sức của chị mà chăm sóc chị. Cái gì cũng vậy, cần có đi có lại. Cuộc sống vốn là thế, tình yêu cũng là thế. Cái gì cho đi cũng mong được nhận lại. Người vợ chấp nhận hi sinh vì người chồng nhưng không thể cả đời cứ hi sinh mãi như vậy. Yêu thương chồng, mong được chồng yêu thương lại, đó là lẽ tất yếu dĩ ngẫu của cuộc sống này. Nhưng thử hỏi, mấy anh chồng hiểu được nguyên lý ấy. Họ cứ cho rằng, chỉ cần vợ yêu họ là đủ, vì như thế thì chẳng có người vợ nào dám bỏ họ, hay ngoại tình hoặc là cứ thấy vợ chăm mình là các anh mừng, rồi chẳng cần bận tâm tới những chuyện khác. Lâu dần thành vô tâm.
Chị chưa từng thấy chồng chị vào bếp nấu nướng cho vợ một lần dù là khi chị đau ốm. Chị không muốn kêu than nhiều vì sợ chồng này kia. Nhưng đã có lúc chị cảm thấy mệt mỏi và muốn dừng lại tất cả công việc này. Có hôm chị chán, chị gọi bạn bè ra ngoài ăn và chị thôi hẳn việc cơm nước. Chị nói với anh ăn cơm hàng. Đó là lần duy nhất. Nhưng rồi chị lại cảm thấy có lỗi với chồng. Nhiều khi chị nghĩ, ‘sao đời mình khổ, chỉ một ngày không nấu cơm cho chồng, bỏ đi ra ngoài mà lại cảm thấy mệt mỏi, có lỗi với chồng như thế’.
Chị quá yêu chồng, vì quá yêu nên càng cảm thấy tuyệt vọng khi không nhận được sự quan tâm của chồng. Những người phụ nữ khác kể, chồng họ quan tâm, yêu thương họ, lo lắng cho họ, mua quà cho họ và không quên các ngày lễ kỉ niệm. Chỉ có chị là không có định nghĩa ngày kỉ niệm. Vì thế, chị càng buồn, buồn vì mình không được như người ta.
Tại sao cùng là kiếp phụ nữ mà chị lại chịu khổ, chị không được chồng chiều. Cả đời chị biết chiều chồng, chăm con. Chị chẳng được thảnh thơi như bao người. Người ta cứ bảo phải sống vì mình, hi sinh ít cho chồng con thôi nhưng mà chị đâu làm được vậy. Chị không thể vì nếu chỉ cần không quan tâm tới chồng là chị cảm thấy tội lỗi vô cùng. Chắc là tại chị tự làm khổ mình.
Chị hay than thở với chồng, ‘chồng người ta thì lo lắng cho vợ con, anh thì chỉ biết việc của mình, chẳng bao giờ anh hiểu cảm giác của em. Em cảm thấy chán nản lắm rồi’. Một trăm lần chị nói như vậy thì một trăm lần anh không nghe và lăn ra ngủ. Chị yêu chồng nhưng những hành động đó của anh khiến chị cảm thấy chán, và gầy người đi vì suy nghĩ.
Thế rồi, khi chị được nghe ‘thuyết giảng’ từ người bạn thân về cuộc sống vợ chồng, chị quyết định một lần vùng lên. Chị không nấu cơm, không còn lo lắng quan tâm chồng như trước nữa. Chị ăn diện, đi chơi cùng bạn bè. Thay vì đi chợ nấu cơm, chị cho con đi chơi, đi ăn nhà hàng cùng chúng bạn. Chị dần bỏ các cuộc điện thoại hỏi thăm chồng khi mà anh không bao giờ gọi cho chị. Nếu anh không gọi thì cả ngày hai người không liên lạc với nhau. Và chị cũng chẳng cần biết chồng thích ăn gì vào mỗi buổi chiều tối nữa.
Chị không cho rằng việc chăm sóc chồng là việc gì đó tệ hại, nhưng chị chỉ mong một lần chồng cũng nhìn ra công sức của chị mà chăm sóc chị. Cái gì cũng vậy, cần có đi có lại. Cuộc sống vốn là thế, tình yêu cũng là thế. Cái gì cho đi cũng mong được nhận lại. Người vợ chấp nhận hi sinh vì người chồng nhưng không thể cả đời cứ hi sinh mãi như vậy. Yêu thương chồng, mong được chồng yêu thương lại, đó là lẽ tất yếu dĩ ngẫu của cuộc sống này. Nhưng thử hỏi, mấy anh chồng hiểu được nguyên lý ấy. Họ cứ cho rằng, chỉ cần vợ yêu họ là đủ, vì như thế thì chẳng có người vợ nào dám bỏ họ, hay ngoại tình hoặc là cứ thấy vợ chăm mình là các anh mừng, rồi chẳng cần bận tâm tới những chuyện khác. Lâu dần thành vô tâm.
Chị chưa từng thấy chồng chị vào bếp nấu nướng cho vợ một lần dù là khi chị đau ốm. Chị không muốn kêu than nhiều vì sợ chồng này kia. Nhưng đã có lúc chị cảm thấy mệt mỏi và muốn dừng lại tất cả công việc này. Có hôm chị chán, chị gọi bạn bè ra ngoài ăn và chị thôi hẳn việc cơm nước. Chị nói với anh ăn cơm hàng. Đó là lần duy nhất. Nhưng rồi chị lại cảm thấy có lỗi với chồng. Nhiều khi chị nghĩ, ‘sao đời mình khổ, chỉ một ngày không nấu cơm cho chồng, bỏ đi ra ngoài mà lại cảm thấy mệt mỏi, có lỗi với chồng như thế’.
Chị quá yêu chồng, vì quá yêu nên càng cảm thấy tuyệt vọng khi không nhận được sự quan tâm của chồng. Những người phụ nữ khác kể, chồng họ quan tâm, yêu thương họ, lo lắng cho họ, mua quà cho họ và không quên các ngày lễ kỉ niệm. Chỉ có chị là không có định nghĩa ngày kỉ niệm. Vì thế, chị càng buồn, buồn vì mình không được như người ta.
Tại sao cùng là kiếp phụ nữ mà chị lại chịu khổ, chị không được chồng chiều. Cả đời chị biết chiều chồng, chăm con. Chị chẳng được thảnh thơi như bao người. Người ta cứ bảo phải sống vì mình, hi sinh ít cho chồng con thôi nhưng mà chị đâu làm được vậy. Chị không thể vì nếu chỉ cần không quan tâm tới chồng là chị cảm thấy tội lỗi vô cùng. Chắc là tại chị tự làm khổ mình.
Chị hay than thở với chồng, ‘chồng người ta thì lo lắng cho vợ con, anh thì chỉ biết việc của mình, chẳng bao giờ anh hiểu cảm giác của em. Em cảm thấy chán nản lắm rồi’. Một trăm lần chị nói như vậy thì một trăm lần anh không nghe và lăn ra ngủ. Chị yêu chồng nhưng những hành động đó của anh khiến chị cảm thấy chán, và gầy người đi vì suy nghĩ.
Thế rồi, khi chị được nghe ‘thuyết giảng’ từ người bạn thân về cuộc sống vợ chồng, chị quyết định một lần vùng lên. Chị không nấu cơm, không còn lo lắng quan tâm chồng như trước nữa. Chị ăn diện, đi chơi cùng bạn bè. Thay vì đi chợ nấu cơm, chị cho con đi chơi, đi ăn nhà hàng cùng chúng bạn. Chị dần bỏ các cuộc điện thoại hỏi thăm chồng khi mà anh không bao giờ gọi cho chị. Nếu anh không gọi thì cả ngày hai người không liên lạc với nhau. Và chị cũng chẳng cần biết chồng thích ăn gì vào mỗi buổi chiều tối nữa.
Những bữa ăn cơm bụi có lẽ đã khiến chồng chị nhận ra, cơm vợ ngon như thế nào. Anh dần hiểu được, vì sao vợ lại bỏ nấu cơm, vì sao vợ lại cảm thấy chán nản và muốn ra ngoài như vậy. Thì ra, bao lâu nay anh quá vô tâm với vợ, anh không coi vợ anh ra gì vì nghĩ rằng, vợ anh hoàn toàn yêu thương anh nên không cần anh ban phát tình yêu nữa. Hóa ra là anh sai. Tình yêu cần có đi có lại, vợ chồng cũng vậy. Chỉ có người vợ hi sinh thì không được.
Rồi, anh bắt đầu vào bếp nấu nướng cho vợ. Lần đầu tiên anh nấu một mâm cơm thịnh soạn, chị ngạc nhiên vô độ. Chị không thể tin đó là mâm cơm anh nấu. Nhưng những ngày sau đó, nhất là những ngày cuối tuần, anh thường tranh vào bếp. Chị cũng từ đó mà vui trở lại.
Chị lại bắt đầu công việc nấu nướng cho chồng. Nhưng cuối tuần, một là gia đình ra ngoài ăn hoặc là anh nấu nướng cho chị. Chỉ cần vậy thôi là chị thấy vui rồi.
Đàn bà dễ chiều lắm, đàn ông luôn kêu ca phàn nàn về đàn bà, nhưng thật ra, họ đâu có khó khăn gì. Người chồng chỉ cần tinh ý một chút, hiểu vợ một chút, và chiều vợ một chút thì thứ anh ta nhận lại được gấp mười lần như thế. Chỉ hi vọng đấng mày râu hiểu được và nên tin rằng, phụ nữ chẳng khó chiều. Họ rất tình cảm, rất nhân từ và đặc biệt, họ rất yếu mềm nên chỉ cần đàn ông có chút tâm lý, họ sẽ rất sẵn lòng phục vụ lại. Người vợ cũng chỉ cần chồng quan tâm mình một mức độ vừa phải và họ sẽ đáp trả một cách hoàn hảo.
Chị đã sai lầm khi trước đây lúc nào cũng nghĩ mình phải dốc hết lòng chiều chồng, có chiều mới giữ được chồng. Và thật may chị đã kịp nhận ra, đôi lúc phụ nữ cần thờ ơ, cần lạnh lùng, đàn ông mới thấy hứng thú. Còn nếu lụy chồng quá, họ sẽ chẳng cần quan tâm tới mình. Nên phụ nữ, dù đã là vợ cũng cần nhớ, hãy sống vì mình một chút, đừng quá dốc lòng cho người khác. Như thế, chỉ càng làm tổn thương chính mình mà thôi. Quá yêu mà không được nhận lại thì sẽ dẫn tới bi kịch hôn nhân, điều mà chẳng ai mong muốn…
Chị nhận ra điều này sớm và bây giờ, mỗi lần nhìn chồng vào bếp nấu cơm, niềm hạnh phúc lại dâng trào. Chỉ có gia đình như vậy, vợ chồng biết sẻ chia cùng nhau thì mới hạnh phúc bền lâu.
* Vợ tôi chưa từng nấu ăn cho chồng con
Ngày yêu nhau, Hà và Chung được coi là một cặp tình nhân đẹp, một mối tình mà khiến ai cũng phải ngưỡng mộ, trai tài gái sắc.
Hà là cô tiểu thư con nhà giàu có, còn Chung chỉ là người con trai ở tỉnh bình thường, gia đình cũng không phải là khá giả gì. Nhưng Chung có tài, Chung học rất giỏi lại mồm mép, ăn nói dễ nghe, được lòng mọi người. Nên xem ra, trong mối quan hệ này, cả hai người không có gì là chênh lệch. Một người xuất thân giàu có, tiểu thư con nhà đài các, nhưng một người lại đẹp trai, khéo mồm và có tài…
Nhiều người còn bảo, không biết Hà tiểu thư như thế sau này có hợp với Chung không. Nhất là khi Chung đưa Hà về ra mắt gia đình mình ở quê, ai cũng khen Hà xinh xắn, ăn nói dễ nghe, chỉ có điều, họ hoài nghi về khả năng đảm đang của Hà. Cả bữa ấy, Hà gần như không biết động tay chân vào bất cứ thứ gì, không biết nấu nướng gì luôn. Mẹ Chung bảo Hà làm cái này cái kia, Hà chỉ cười và từ chối bảo ‘cháu không biết làm’. Hà nhận nhiệm vụ nhặt rau và sắp xếp bát đĩa…
Mỗi lần Chung nói chuyện nấu nướng cho mình ăn, Hà đều cười bảo sẽ cố gắng. Nhưng mà… Khổ nỗi, Hà sinh ra trong gia đình giàu có, từ bé tới lớn không phải động tay chân vào cái gì. Chỉ biết ăn và đi học, mấy việc lặt vặt trong nhà cũng không phải động đến. Nhà có người giúp việc, mẹ lại chiều con gái nên chẳng muốn con làm gì cả. Sau này Hà mới biết, mẹ chiều mình quá thế không phải là tốt cho mình. Nhưng mẹ Hà cũng nghĩ, sau này con cái lớn rồi, thế nào chả có điều kiện, rồi cũng lại thuê người giúp việc, mấy việc linh tinh cần gì động đến…
Cuộc sống sung sướng từ bé khiến Hà chỉ biết chuyên tâm học hành, không như các bạn cùng trang lứa, phải lao động vất vả, mệt nhọc. Nhưng không vì vậy mà Hà có tính kiêu căng, tiểu thư con nhà giàu. Về nhà bạn chơi, không nấu ăn thì Hà nói không biết nấu ăn, Hà không bao giờ ngại bộc lộ thân phận mình. Những việc gì làm được, Hà rất nhiệt tình.
Có lần Chung bảo:
- Hôm nào em thử nấu cho anh một bữa nhé, anh xem tài nghệ của em thế nào
- Trời ạ, em không biết nấu nướng gì đâu, một món cũng không được
- Em thử nhiều rồi, không được đâu anh, em cũng không hiểu sao lại không được
- Em mua sách về, làm theo công thức là được thôi mà
- Em đã làm rồi chứ, mấy lần rồi mà không thành công
- Em cứ thử đi, kém anh giấu cho, anh không chê
… Nghe nói bữa ấy Chung được ăn cơm nhão, cá cháy, rau nát… Hà chỉ biết nhìn Chung mà ngượng cười. Cố động đũa cho người yêu vui nhưng Chung vừa ăn vừa nhăn mặt…
Tuần sau, Chung chủ động mua thức ăn về nhà, gọi Hà tới. Hà hoảng hốt van xin:
- Anh định làm gì đấy, em, em không làm được đâu…
- Anh sẽ làm…
- Anh biết nấu ăn sao?
- Em đừng khinh anh, quá tuyệt vời luôn. Anh là đầu bếp giỏi nhất công ty đấy
- Thật á…
- Không tin cứ đợi xem
Hôm đó, Hà được phen mở mang tầm bắt. Vậy mà bấy lâu nay Hà không hề hay biết người yêu mình lại giỏi nấu nướng như vậy. Hà không dám tin, một anh chàng mồm mép tép nhảy, đẹp trai, ga lăng, làm việc cũng giỏi nữa mà giờ lại nấu ăn cực giỏi.
Nhìn cách Chung ‘múa máy’ trên bếp giống như một tay thợ nấu bếp chuyên nghiệp, Hà ngưỡng mộ lắm. Giá mà cô làm được như vậy thì tốt biết bao. Hà mừng thầm trong lòng, đắc ý rằng, từ nay, nếu cưới nhau, mình sẽ có được một đầu bếp giỏi, một người chồng tốt, lo cho mình từng bữa ăn rồi…
Ngược đời là vậy, vợ lo nấu ăn cho chồng chứ mấy khi chồng lo nấu ăn cho vợ. Hà cũng thử đi học nấu ăn, cũng mua sách về xem, cũng thử một bữa, hai bữa nhưng đều thất bại. Có lẽ, Chung quá giỏi nấu nướng nên việc thưởng thức món ăn do Hà nấu quả thật là ác mộng với anh.
Hà về nhà Chung nhiều lần, toàn là cỗ bàn to, Hà lại không dám mó tay vào, sợ làm hỏng nên chỉ đứng ở ngoài làm chân lăng xăng. Hà nghĩ bản thân mình thật ngại với gia đình anh, nhưng biết làm sao được. Họ hàng nhà Chung từ hôm đó có vẻ không hài lòng lắm. Họ bảo, ‘lấy vợ mà không biết nấu nướng cho chồng thì cả đời đi ăn cơm bụi à?’. Những lúc ấy, Chung chỉ cười, rồi chống chế ‘vợ không biết nấu thì chồng nấu cho vợ ăn, cháu tình nguyện’. Nghe câu nói của chung, Hà như mở tấm lòng…
Họ cưới nhau dù có nhiều người trong gia đình Chung không hài lòng lắm vì sợ cái tính tiểu thư của Hà. Nhưng mà, chỉ có người trong cuộc như Chung mới hiểu được điều đáng quý, đáng trân trọng của Hà, chứ không phải cái chuyện cô không biết nấu ăn. Không biết nấu ăn thì chồng nấu, Chung tự nguyện làm điều đó.
Cưới nhau được nửa năm, đúng là Hà chưa một lần nấu cho chồng một bữa cơm tử tế. Hôm nào Chung đi làm muộn, gọi về nhà, Hà bảo ‘để em thử, em sẽ nấu cho anh món ngon’. Nhưng mà tối đó, Chung cũng chỉ được một bát mì. Nghĩ đến tấm lòng của vợ, Chung cố ăn hết. Đêm đói quá, không chịu được, Chung rủ vợ đi ăm đêm. Thế là hai vợ chồng lại có một cuộc hẹn hò lãng mạn vào đêm, kể ra cũng hay.
Suốt 6 tháng, trừ những ngày bận, Chung đều về nhà sớm, nấu nướng. Chung mặc định, việc đi chợ là của vợ, việc này vợ làm được. Còn việc nấu nướng là của chồng. Dù sao thì để vợ nấu anh cũng khó mà nuốt được. Không dám chê vì sợ vợ buồn vì anh hiểu, Hà cũng cố gắng nhiều lắm rồi, nên anh phải nhận trách nhiệm nấu nướng.
Ngày Hà mang bầu, Chung càng thể hiện sự đảm đang của một người chồng. Hôm nào Chung cũng vòng qua chợ, mua thức ăn về tẩm bổ cho vợ. Sợ vợ không biết nấu ăn lại không dám ăn gì, Chung chủ động lắm. Mà đúng là, không có Chung thì Hà cũng chỉ biết ăn uống linh tinh, rồi lại không tẩm bổ cho con, hoặc lại ra ngoài hàng ăn, không an toàn.
Một người chồng biết nấu ăn thường mấy khi hài lòng về khả năng nấu ăn của vợ, nhất là người từ bé tới lớn chưa từng vào bếp như Hà.
Còn nhớ lần đó, đúng ngày sinh nhật Chung, Hà gọi cho anh giọng hớn hở:
- Chồng à, hôm nay em có bất ngờ dành cho anh, anh về sớm nhé
- Lại có gì bất ngờ nữa đây?
Nói vậy nhưng trong lòng Chung đang nghĩ đến một bữa ăn ở cửa hàng mà Hà đặt cho dịp sinh nhật mình. Nhưng không, vừa bước vào nhà, Chung thấy quá lạ, một không khí lãng mạn bao trùm, một chiếc bánh gato lung linh nến. Chung tới gần và vợ hát vang bài hát ‘happy birthday’ khiến Chung vô cùng xúc động.
Chung ôm chầm lấy vợ, hạnh phúc vô cùng, còn hạnh phúc hơn khi vợ nói ‘đây là chiếc bánh em tự làm, học cả tháng nay rồi đấy, anh thưởng thức đi. Chúc mừng sinh nhật anh’.
Chung mừng lắm, ngồi vào bàn, làm điều ước và thổi nến, cảm giác ấy thật sự ấm cúng. Lấy nhau đã lâu, đây là lần đầu tiên Chung được vợ tự tay làm một chiếc bánh tặng chồng. Lúc bật điện lên, Chung mới nhận ra chiếc bánh dang dở của vợ. Cảm giác thật lạ, chiếc bánh lem luốc, kem rơi hết ra ngoài, sắp chảy nước vì nến… Nhưng không sao, thấy khuôn mặt méo xệch của vợ, Chung vội cắt bánh, ăn ngấu nghiếng mấy miếng, thấy thật ngon…
Bữa ấy, Chung và vợ lại ra hàng ăn uống, được một bữa đánh chén no nê nhân dịp sinh nhật chồng. Vợ không biết nấu ăn thì chỉ có vậy, cái bánh đã là thành ý lắm rồi dù nhìn rất dở…
Họ hàng nhà Chung lên chơi, thấy Chung bữa nào cũng vào bếp nấu ăn, ai cũng lắc đầu ngán ngẩm, còn nói ra nói vào với anh. Họ lấy dẫn chứng cô này, cô kia, người này người khác tốt, biết nấu ăn sao Chung không lấy lại cứ khăng khăng lấy cô tiểu thư nhưng chẳng được cái nước gì. Nói ít không sao, nói nhiều khiến Chung cũng suy nghĩ và có chút chạnh lòng.
Chung cũng nghĩ, bản thân mình lẽ ra nên được vợ chiều nhưng mà, bây giờ lại làm kiếp chiều vợ. Nhiều khi cũng muốn về nhà được ăn bữa ngon, được vợ nấu nướng cho rồi mình nghỉ ngơi như bao gã đàn ông khác, vậy mà… Thật ra có lúc Chung từng tủi, nhưng nghĩ lại, vợ là người cực kì tốt, dù con nhà giàu nhưng lúc nào cũng điềm đạm, nhẹ nhàng, biết đối nhân xử thế, căn bản là có đạo đức. Và điều quan trọng hơn nữa là, Chung yêu, rất yêu người con gái này, nên những phút suy nghĩ chỉ là thoáng qua.
Không làm được chuyện nấu ăn cho chồng như bao người phụ nữ khác, nhưng vợ chu toàn việc nhà, lo mua sắm cho gia đình, lúc nào cũng quan tâm tới việc mặc, ở, ngủ của chồng. Nói chung, ở bên vợ, Chung yên tâm mọi thứ. Còn Chung có tài nấu ăn thì giúp vợ cũng không sao. Coi như là sự phân chia lại lao động, khác với các gia đình khác là được…
Hôm rồi, mẹ Chung tự nhiên ốm một trận nặng, cũng không hiểu do tai biến hay gì. Mẹ lên thành phố cấp cứu, Chung lo lắm. Lúc đó, vợ chồng cũng không có nhiều tiền để lo cho mẹ, vậy mà vợ Chung, đã về thưa chuyện bố mẹ, mượn bố mẹ một khoản tiền lớn để lo lắng bệnh tật cho mẹ Chung. Vợ cũng nhờ hết người này, người kia, các mối quan hệ của bố để tìm bác sĩ giỏi chữa bệnh cho mẹ. Bao nhiêu ngày, dù vợ mang bầu nhưng một mình trong viện chăm sóc mẹ chồng như mẹ đẻ của mình, khiến anh cảm thấy vô cùng xúc động. Những lúc như này, anh càng trân trọng Hà hơn. Anh nghĩ, vợ anh là người như vậy đấy, đó là lí do vì sao anh yêu vợ hết lòng…
Anh trai anh xây nhà, anh ngỏ lời muốn vay mượn. Ngại vợ nên Chung không dám nói gì nhưng vợ lại chủ động ‘anh ấy xây nhà, em không có nhiều, vợ chồng mình có chút của cải, thôi thì anh mang sang đưa cho anh chị ấy để anh chị bớt khó khăn. Khi nào anh chị có điều kiện thì trả, không thì coi như cho cháu…”.
Những lời Hà nói khiến Chung vô cùng xúc động, cảm thấy trân trọng người vợ này. Trước giờ anh vẫn tin vợ anh là người tuyệt vời, coi gia đình anh như người ruột thịt, giờ thì anh đã đúng. Thật ra, không phải vì chuyện vợ anh đưa tiền cho gia đình anh mà anh quý, chỉ là anh cảm phục tấm lòng của vợ mà thôi…
Gia đình anh cũng vì vậy mà đã thay đổi cách nhìn về Hà. Một người vợ không hẳn là phải đảm đang chuyện bếp núc, một người vợ tốt là người biết yêu thương gia đình chồng cũng như gia đình mình, và là người sẵn sàng giúp đỡ khi người khác gặp khó khăn… Bây giờ, Chung tình nguyện làm người chồng cả đời này nấu ăn cho vợ nếu như vài năm nữa, Hà cũng không thể nào nấu được những bữa ăn ngon. Có gì đâu, chồng làm việc nhà, nấu nướng giúp vợ, vợ lo chăm sóc chồng con là được rồi, Chung chẳng bận tâm… Một người vợ không biết nấu ăn chưa chắc đã là không tốt…( Khám Phá ).
Oh my goodness! Impressive article dude! Thanks,
Trả lờiXóaHowever I am encountering difficulties with your RSS.
I don't know the reason why I am unable to subscribe to it.
Is there anybody getting identical RSS issues? Anybody who knows the answer will you kindly respond?
Thanks!!