Cái khoảnh khắc đó, tôi có cảm giác ai đó đang bóp chẹt lấy tim mình. Nhưng tôi mím môi không khóc, lẳng lặng đặt lại tờ giấy vào vị trí cũ, vờ như không biết…
Tôi đấu tranh dữ dội suốt những ngày qua, nói đúng hơn, hơn 5 năm làm vợ anh là ngần ấy năm tôi phải sống trong dằn vặt và tranh đấu. 

Nhưng giờ đây, mọi thứ trở nên khó khăn hơn gấp bội khi tôi biết có một người thứ ba đã xuất hiện trong cuộc hôn nhân của mình. Vậy mà, tất cả những gì tôi có thể làm là lặng im theo dõi, tự cân nhắc mình có nên buông bỏ rồi nhường chồng cho người phụ nữ ấy hay không?
Tôi khó có con! Đó là lí do đẩy cuộc đời tôi vào bi kịch như ngày hôm nay. 

Tôi chưa bao giờ tuyệt vọng và ngừng cố gắng. Tôi vẫn nỗ lực mỗi ngày để hi vọng vận may đến với mình. Nhưng điều đó vẫn chưa đến với tôi, ít nhất là tới giờ. Và mọi thứ trở nên tồi tệ hơn gấp bội, khi anh dường như không còn muốn đồng hành cùng tôi nữa.
Vợ chồng tôi có một cơ ngơi đáng nể, công việc bao người ước mơ. Cái tôi thấy đáng quý nhất là tình cảm vợ chồng gắn bó bao năm qua. Chúng tôi từng yêu nhau rất lâu, từng vì nhau mà cố gắng. Tôi hi sinh cho anh nhiều lắm, bởi thế anh mới có được ngày hôm nay. Vậy mà ông trời không công bằng, khi chúng tôi thành vợ chồng, tôi mãi không thể sinh cho anh một mụn con.

Những năm đầu, chúng tôi bơ đi mà sống, chúng tôi giữ cho tinh thần thoải mái nhất. Nhưng rồi dần dần, chính tôi không còn có thể thản nhiên được nữa. Tôi chạy chữa khắp nơi nhưng vẫn chưa có kết quả. Chồng luôn đồng hành bên tôi, hỗ trợ tôi…

Vợ vô sinh ,bất ngờ thấy giấy khám thai trong túi áo chồng
Lời ra tiếng vào, những áp lực từ phía gia đình khiến vợ chồng tôi vô cùng căng thẳng. Mặc dù anh cố tỏ ra bình thường nhưng tôi biết là không phải thế. Bản thân tôi cũng giằng xé và đau khổ lắm. Tôi cứ luôn tự hỏi mình có nên giải thoát cho anh không.
Tôi đã vẫn tin vào việc chồng sẽ không bỏ rơi mình, cho tới tuần trước… khi từ chiếc áo của chồng rơi ra tờ giấy. Tôi chết lặng người khi nhìn thấy kết quả khám thai. Đứa trẻ đã được hơn 3 tháng rồi! Tôi không khờ đến mức không hiểu nổi sự tình. Tôi cắn răng ngăn không khóc bật lên thành tiếng. Không ngờ, cuối cùng thì cuộc hôn nhân của tôi cũng phải rơi vào tình huống này.

Chồng vẫn tốt, vẫn dịu dàng với tôi, đó là lí do tôi khó quyết định. Kể từ khi biết sự vụ đó, tôi vẫn im lặng vờ như không biết để tìm hướng giải quyết cho chính mình. Tôi biết, anh có làm như thế cũng là vạn bất đắc dĩ. Chồng tôi là con một, trách nhiệm của anh với gia đình rất lớn. Bản thân anh bị gây sức ép rất nhiều. Hơn nữa, anh cũng không hề phụ bạc tôi, anh vẫn tử tế với tôi đến tận bây giờ.

Nhiều người từng nói bóng gió với tôi rằng, đàn bà một khi không sinh được con, thì đừng nên ích kỉ, hãy giải thoát cho chồng. Nhưng thật lòng, tôi không muốn! Tôi không muốn mất anh, người đàn ông mà tôi yêu thương, người đàn ông mà vì anh ấy tôi đã hi sinh quá nhiều. Nếu giờ ly hôn, cuộc sống của tôi không còn ý nghĩa gì nữa cả, không con cũng chẳng còn chồng yêu thương…

Nhưng tôi luôn tự hỏi, tờ giấy hôm đó là vô tình rơi ra hay là một màn kịch anh đã dự tính cả rồi? Lẽ nào chuyện chồng tôi muốn giấu kín mà lại sơ hở như thế? Phải chăng, anh muốn để tôi biết và tự đưa ra quyết định cho mình? Phải chăng chồng tôi không muốn tôi mang tiếng bị chồng bỏ, anh làm thế để tôi tự ra đi trong cao ngạo còn anh gánh lấy trách nhiệm là kẻ ngoại tình?
Nếu đúng đó là ý đồ của chồng tôi thì nghĩa là anh đã không còn muốn đồng hành thêm nữa. Tôi đã từng nghĩ, cùng lắm, tôi sẽ nuôi đứa bé, coi nó như con mình. Nhưng liệu, chồng tôi có muốn điều đó không, hay anh đã muốn ly hôn lắm rồi.
Tôi sợ không dám đối diện với anh, không dám đặt một câu hỏi thẳng thắn? Tôi phải làm sao đây?

* Chị hàng xóm làm mẹ đơn thân và đứa con càng lớn càng giống… chồng tôi
Bất cứ ai vô tình gặp chồng tôi đứng cạnh đứa bé ở hành lang chung cư đều thốt lên: “Con gái giống bố thế, như đúc một khuôn ấy nhỉ?”, lúc đó, tôi mới giật mình nhìn lại. Phải chăng có một sự thật nào đó đang được che đậy? 


Bản tính của tôi từ trước tới nay đều vô tư, nhiều người còn bảo tôi ngây thơ quá. Nhưng kì thực, tôi sống khá đơn giản, quan trọng hơn cả là tôi luôn có niềm tin vào những người xung quanh mình, vào cuộc đời. Tôi đã từng thấy tự hào về việc mình vô tư, không nghĩ ngợi quá nhiều. Tuy nhiên, giờ đây tôi đang đau đầu suy nghĩ, có vẻ như, sự thoải mái của tôi đã là kẽ hở cho chồng phản bộimà tôi không hề hay biết.

Tôi cưới chồng được hơn 3 năm. Chúng tôi vẫn chưa có con. Thực ra, đó là kế hoạch mà tôi vạch ra. Trước ngày cưới, tôi đã giao kèo với chồng, nhất định phải tân hưởng cuộc sống vợ chồng son trong 5 năm, hơn nữa, còn phải tích của làm giàu sau đó mới sinh con. Thời điểm đó, chồng tôi đồng ý. Có lẽ anh nghĩ tôi chỉ nói cho vui miệng chứ không làm thật.
Sau này về cùng chung sống, hơn 2 năm qua đi, không thấy tôi tính chuyện con cái, anh mới bắt đầu sốt ruột thực sự. Gia đình anh cũng gây sức ép. Anh đề nghị tôi tính chuyện con cái. Nhưng lúc đó, công việc của tôi chỉ vừa mới bắt đầu, nếu tôi sinh con chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới sự nghiệp.
Hơn nữa, nghe mọi người nói sinh con xong phụ nữ sẽ chịu thiệt thòi rất nhiều, tình cảm vợ chồng cũng phai nhạt đi nhiều nên tôi càng sợ. Tôi vin vào cái lí do anh hứa trước khi cưới để bắt anh phục vụ theo ý thích của mình.

Cả tôi và chồng đều là những người thành đạt, đáng để người khác ngưỡng mộ. Tôi thấy mãn nguyện và hạnh phúc khi những người khác nhìn tôi ước ao. Cái cảm giác đó càng làm tôi ngại có con… Và, có thể nó chính là nguyên nhân khiến anh tìm niềm vui nơi khác.
Cạnh căn hộ chung cư mà tôi và chồng sống có một chị độc thân. Nghe đâu, chồng chị ấy qua đời chỉ đúng 2 tháng sau khi cưới, hoàn cảnh rất tội. Từ đó đến nay chị vẫn sống một mình, chưa yêu ai. Thực ra những chuyện đó là tôi cũng nghe chồng kể lại, sau một lần anh sang nhà sửa giúp chị cái đường ống nước.

Vợ vô sinh ,bất ngờ thấy giấy khám thai trong túi áo chồng
Tôi cứ hồn nhiên sống, lao vào làm việc, tôi đinh ninh cái dự định sau 5 năm sẽ có con của mình cứ thế mà thực hiện. Tôi mê mải mà quên mất rằng, chồng mình đang cô đơn!

Bẵng đi một thời gian dài lao vào làm, tối ngày bận bịu, lắm hôm về tới nhà đã quá nửa đêm, tôi hốt hoảng khi biết chị hàng xóm… sinh con. Tôi đoán, chị ấy làm mẹ đơn thân. Cái chuyện tế nhị đó tôi không dám hỏi, người ta kể thì nghe chứ mình nào đâu dám chọc vào nỗi đau thêm nữa.

Thời gian cứ thế trôi đi, đứa bé gái con chị cũng 2 tuổi, vợ chồng tôi cũng bước sang năm thứ 5 lấy nhau. Giờ anh cũng chẳng nhắc tôi chuyện có con nữa. Tôi đoán có lẽ anh cũng chán. Tôi tự nhủ, hết dự án lần này tôi sẽ tính chuyện sinh con, tuổi của tôi cũng không trì hoãn được thêm nữa.

Tôi chắc sẽ vẫn ngây thơ như thế nếu như không có tới hơn 10 lần, tất cả những ai vô tình gặp chồng tôi chơi đùa với đứa bé con chị hàng xóm ở hành lang đều bảo: “Con gái giống bố thế, y như đổ khuôn”… Tới lúc đó, tôi mới giật mình tự nhủ: Hình như, có một sự thật nào đó đang giấu kín.
Tôi âm thầm theo dõi… Mỗi tối, khi tôi về muộn, anh đều sang nhà chị hàng xóm, chơi với đứa trẻ. Giữa họ rõ ràng không phải là mối quan hệ láng giềng bình thường. Đứa bé quả đúng là rất giống chồng tôi…

Tôi đánh liều bắt thóp chồng. Tôi hỏi thẳng về mối quan hệ đó, về đứa trẻ… Tôi thật không ngờ, anh nhận luôn. Anh nói nó là con anh và anh không có ý định giấu. Anh chỉ để xem đến chừng nào tôi mới nhận ra sự vô tâm của mình với gia đình này, với người chồng như anh?
Tôi thẫn thờ, đau khổ… Đúng là anh đã không giấu tôi, mọi thứ anh vẫn thể hiện rõ ràng ra đó, chỉ là tôi cứ lao đầu vào làm mà không nhận ra.
Giờ thì tôi rơi vào hoàn cảnh không biết phải làm sao. Tôi đành lòng chấp nhận để chồng có con riêng vì tôi không thể bỏ anh. Tôi đã tự để mất hạnh phúc của mình như thế…

(Khám phá)

Đăng nhận xét Blogger Disqus

 
Top