Tôi 45 tuổi, là phụ nữ có học hàm học vị, có nhan sắc và tiền. Tôi vốn nổi tiếng nghiêm khắc và sống chuẩn mực, không thích kiểu trêu ghẹo thiếu văn minh. Nhiều người đàn ông là đồng nghiệp hay đối tác đều thích tôi ngay cái nhìn đầu tiên bởi theo như mọi người nhận xét tôi có nhan sắc, có đôi mắt hút hồn, vẻ ngoài lạnh lùng nhưng dễ thu hút ánh nhìn. Tôi có tài ăn nói, chân thật nhưng lưu loát và có khả năng lắng nghe chia sẻ một cách chân thành. Tôi ghét dối trá và những lời nói chỉ để làm đẹp lòng người khác. Tôi và chồng yêu nhau từ thời bạn học cấp 3, anh đẹp trai học giỏi và cũng rất thành đạt. Chúng tôi là mối tình đầu của nhau, cưới nhau được 17 năm và có hai cô công chúa xinh đẹp học giỏi.

17 năm trọn vẹn tình cảm, tình yêu chưa bao giờ vơi mà nhiều khi thấy hơn trước khi cưới. Chúng tôi chưa bao giờ cãi nhau mặc dù vẫn có những bất đồng nhưng thường có những gải pháp để giải quyết chứ không bao giờ cãi cọ. Tôi là phụ nữ quyết đoán, tình cảm và không thích khóc lóc hay than phiền hờn giận. Khi gặp sự việc không hài lòng tôi thường chọn giải pháp nói ra cùng nhau để tìm phương án giải quyết. Chồng tôi là một người đàn ông chuẩn mực, thương yêu vợ con hết lòng. Ngoài công việc của một giám đốc rất bận rộn, về nhà anh vẫn giúp tôi chăm sóc chơi và dạy con học. Cuộc sống vợ chồng tôi vừa đẹp lại vừa lãng mạn. Điều may mắn là bản thân mỗi chúng tôi đều có công việc tốt, gia đình căn bản, vì thế cuộc sống vật chất nhẹ nhàng và không phải lo lắng nhiều, tình cảm cũng thật sự viên mãn.

Năm nay tôi vừa nhận được học bỗng tiến sĩ ở nước ngoài, lần đầu xa chồng xa con tôi thấy buồn lắm. Mỗi ngày chúng tôi đều nhắn tin cho nhau là hôm nay làm gì, đi đâu và lúc về tới nhà cũng thông báo cho nhau. Nói chung 2 năm nay mọi việc trôi êm và chúng tôi cũng giữ được tình cảm đẹp như vậy. Hơn hai tháng nay tôi thường xuyên làm việc với một vị giáo sư, thầy là người hướng dẫn của tôi, hơn tôi 10 tuổi, rất giỏi lại điềm đạm, cũng có những tính cách giống chồng tôi. Trước đây mỗi lần thầy dạy tôi rất thích vì thầy chuyên nghiệp lại rất nghiêm khắc. Bài viết gửi đến là thầy sẽ sửa và trả lại cho tôi khoảng vài tiếng sau đó hoặc tối đa một ngày. Phải nói tôi may mắn có vị giáo sư hướng dẫn rất tận tình. Việc học rồi xa nhà khiến tôi cũng stress, ít nói hơn hồi ở Việt Nam. Thầy nói không hiểu tại sao tôi lại bị áp lực nhiều đến thế mặc dù có kết quả rất tốt.

Sau lần nói chuyện đó, thầy đăng một bức ảnh với một dòng chú thích: "Mơ ước là điều nên có, nếu không có nó bạn chẳng đạt được gì. Nhưng đừng biến mơ ước thành áp lực, bạn sẽ mất đi những điều tốt đẹp trong cuộc sống" và tag cho tôi. Ngay cả khi tôi ngồi nghe nhạc trong bữa nghỉ trưa cùng với đám bạn, thầy đến cũng lại chỗ tôi và hỏi thăm. Gần đây những bài vở ngày càng dày đặc, tôi lại gặp riêng thầy nhiều hơn để hỏi. Một tuần đến trường bỗng dưng tôi thấy nhớ thầy, thấy chán và thiếu một cái gì đó. Tôi thấy sợ kinh khủng, trước giờ chưa bao giờ thấy nhớ ai ngoài chồng.




Một tuần trôi qua tôi đến trường và bất chợt gặp thầy ở cửa lớp, thầy cười rất tươi hỏi tôi đủ thứ nhưng lúc đó tôi lúng túng và nói một vài câu rồi vào phòng máy ngồi lì ở đó. Đến 11h30 - 1h30 thì tôi phải học giờ của thầy, lúc 11h tôi ra khỏi phòng máy đi qua lớp học thấy thầy ngồi ở đó chuẩn bị cho bài giảng, thấy tôi đi qua mà không vào lớp thầy chạy ra nhắc. Tôi vào lớp chỉ có thầy và tôi, thầy mở một bài hát. Dần dần tôi cứ thấy nhớ thầy nhưng không thoải mái khi gặp thầy, ngược lại tôi thấy thầy quan tâm mình hơn, hay mail cho tôi hỏi chuyện hơn. Tôi thấy lo sợ nhưng không muốn trốn chạy vì làm thế càng nhớ hơn.

Giờ đây tôi quyết định đối diện và biến tình cảm đó thành một tình cảm bình thường, sự tôn trọng và ngưỡng mộ thôi. Tôi không bao giờ có ý muốn gì, cũng không nghĩ gì ngoài việc nhớ thầy dù biết thầy đã ly hôn 10 năm và chưa lập gia đình. Tôi chỉ muốn vượt ra khỏi vấn đề này thôi, thấy tội lỗi dù chưa làm gì có lỗi. Tôi muốn biến tình cảm này thành một tình cảm trong sáng chứ không phải tình cảm nam nữ. Tôi thấy mình thật tồi tệ. Tôi thật sự lo lắng. Xin cho tôi lời khuyên.( lucky tran ).
những lời tâm sự của chị được bạn đọc trên diễn đàn mạng xã hội bày tỏ cảm xúc kèm theo những lời an ủi động viên ,ben cạnh đó cũng một số lại cho rằng chị hư đốn nhu nhược.
bạn đọc có nicknamne kenzy chia sẻ.
Chị nên dùng lí trí vượt qua giai đoạn này. Không vượt qua được sẽ mất tất cả chị ạ.
Đúng là nên chuyển nó thành sự ngưỡng mộ thầy thôi thì phù hợp.
bạn đọc có nick name tran hoang nói.
Say nắng khi xa chồng, bởi vậy mình chưa bao giờ cho vợ đi học xa để thăng tiến trong sự nghiệp..., gia đình là số 1, sự nghiệp chỉ là số 2.
như nick name trung nguyen khuyên chị.
Tôi khuyên bạn nên mời ông xã sắp xếp thời gian qua thăm bạn càng nhanh càng tốt, tôi e rang một mình bạn sợ không vượt qua cám dỗ đươc đâu.
Tran hien thì cho rằng
45 và có học nên mới suy nghĩ chính chắn như vậy đấy! Bạn đừng cứ mở miệng là 45 mà như 15. Chị ấy say nắng nhưng là một người có lý trí nên mới vượt qua được. Tôi thì tôi khâm phục lý trí của chị ấy. Mong chị nghĩ đến chồng và con mà tỉnh táo vượt qua.

Đăng nhận xét Blogger Disqus

 
Top